30. December 2014 09:58
/
PaulTran
/
Reunion
Comments (0)
Đã bao nhiêu mùa Thu đã trôi qua, từ ngày chúng ta rời mái trường đến giờ, cũng là một thời gian khá dài rồi phải không các bạn. Dù bao năm chúng ta mỗi người một nơi, nhưng những kỷ niệm vui buồn vẫn còn đó. Có một vài kỷ niệm tôi vẫn còn nhớ, nhất là sau mỗi lần thi cử. Bạn bè hay họp lại hỏi thăm nhau thi cử như thế nào. Một hôm, có hai đứa bạn gặp nhau sau lần thi cử. Đứa này mới hỏi đứa kia, kỳ này mày thi được chứ? Đứa kia lắc đầu, tao bị rớt kỳ này rồi. Đứa kia mới hỏi, tại sao mày rớt. Nó lắc đầu từ từ rồi mới trả lời, tại nàng. Nó kể nàng đẹp như một bông hồng, đêm đêm nó tương tư nàng nên không có thời gian ôn bài. Đứa kia lại hỏi tiếp, thế thì nàng có biết mày tương tư không? Nó trả lời không. Đứa kia mới hỏi, tại sao mày không cho nàng biết? Nó trả lời, nó muốn lắm chứ. Nhưng mà thằng bạn của nó có biết đâu, đi đâu nàng cũng có cận vệ bên nàng 24x7, thế thì làm sao nó còn có cơ hội đểđột nhập. Nóước gì ngày đó mà có hệ thống i-meo như bây giờ, chắc là nó sẽ i-meo cho nàng mỗi ngày để tỏ tình da diết. Và nó sẽ cho nàng biết rằng nếu không có em, đời sống nó sẽ thêm buồn nhiều .v.v. Biết đâu chừng nhờ có i-meo ngày đó mà hai đứa đã nên duyên vợ chồng và bây giờ thế nào chắc cũng có bảy tám đứa con rồi.
Thời gian tuy rằng đã trôi qua mấy chục năm, nhưng những kỷ niệm ngày đó vẫn còn thoang thoảng đâu đây. Hẹn gặp các bạn hội ngộ lần hai vào mùa Đông 2013, để chúng ta ngồi ôn lại những kỷ niệm xưa, và chia xẻ những buồn vui trong cuộc sống sau bao nhiêu năm rời mái trường. Còn một điều tí nữa quên nàng của nó bây giờ ra sao rồi nhỉ?
2T.
efd16523-2eb0-4d80-9a30-c2105556cbda|1|5.0|96d5b379-7e1d-4dac-a6ba-1e50db561b04
30. December 2014 09:28
/
BinhDinh
/
Reunion
Comments (0)
Có người bạn nói với tôi rằng ở UTA bây giờ không còn hội sinh viên Việt Nam nữa. Cái tin ấy làm cho tôi cảm thấy thật buồn. Vì đã xa trường một thời gian cũng khá lâu và ít có dịp về lại, tôi vẫn nhớ thật nhiều về ngôi trường thân yêu với nhiều bạn bè thân quen và những kỷ niệm đáng nhớ. Thời chúng tôi đi học sao mà vui và hăng hái thế. Không biết có tự bao giờ, cái truyền thống của người đi trước vẫn được tiếp nối với người đi sau về những sinh hoạt của hội sinh viên nơi bạn bè tề tựu và làm những công việc có ý nghĩa. Chúng tôi tổ chức đại hội văn nghệ, đại hội thể thao, làm báo, đi picnic, tranh tài bowling, hay tham dự những đêm không ngũ lên tiếng bênh vực cho đồng bào mình ở bên trại tị nạn đang bị cưỡng bức hồi hương. Cái tinh thần của những thanh niên, thiếu nữ trẻ vẫn nhớ đến cái nguồn cội của mình đã làm cho chúng tôi ngồi lại với nhau và làm việc một cách tự nguyện, tự giác, sao mà đẹp và vui thế. Mới đó mà đã mấy chục năm qua, thời gian trôi nhanh như bóng câu vụt qua cửa sổ. Nhiều khi ngồi nghĩ lại kiếp sống làm người, mới thấy quý trọng cái thời tuổi trẻ dám nghĩ, dám làm, và mới thấy vui vì một chút gì đó mình đã tham gia cùng bạn bè trang lứa. Nhớ lại bạn bè, người ở mỗi nơi, ít khi có dịp gặp lại, thì thèm một dịp họp mặt chuyện trò và nhắc lại chuyện xưa. Có lẽ bạn bè nhiều người cùng chung ý nghĩ, nên chúng ta, những cựu sinh viên Việt Nam ở UTA lại có dịp gặp nhau. Thật không có gì vui bằng. Và nếu chúng ta có thể làm gì để cho hội sinh viên Việt Nam ở UTA sống lại thì còn gì vui hơn. Xin hẹn bạn ở nơi ấy vậy.
Đinh Văn Bình
92e18a9c-0fb7-4f5a-a181-f5e03537b6ee|1|5.0|96d5b379-7e1d-4dac-a6ba-1e50db561b04